词典邦壤
邦壤
词语解释
邦壤[ bāng rǎng ]
⒈ 乡邦;乡土。
引证解释
⒈ 乡邦;乡土。 《晋书·郗鉴传》:“邑人 张寔 先求交於 鉴,鉴 不许。至是, 寔 於 午(陈午 )营来省 鉴 疾,既而卿 鉴。
引鉴 谓 寔 曰:‘相与邦壤,义不及通,何可怙乱至此邪!’ 寔 大惭而退。”
《梁书·孝行传·甄恬》:“恬 既孝行殊异,声著邦壤,敦风厉俗,弘益兹多。”
相关词语
- qú rǎng衢壤
- zhì guō ān bāng治郭安邦
- tǔ rǎng jiāo tǐ土壤胶体
- bāng xiāng邦乡
- qián rǎng潜壤
- fēng rǎng封壤
- diàn bāng殿邦
- qiū rǎng丘壤
- qióng quán xiǔ rǎng穷泉朽壤
- bāng qì邦器
- mín wéi bāng běn民惟邦本
- qì rǎng弃壤
- bāng lǐ邦理
- bāng lüè邦略
- kū rǎng枯壤
- bāng cǎi邦采
- jī rǎng gǔ fù击壤鼓腹
- tiān rǎng zhī pàn天壤之判
- píng rǎng zhàn yì平壤战役
- bāng xiàn邦宪
- bāng dǎng邦党
- chún chǐ zhī bāng唇齿之邦
- chǔ rǎng楚壤
- bāng yí邦彝
- gǔ fù jī rǎng鼓腹击壤
- lìng bāng令邦
- ān bāng zhì guó安邦治国
- jī rǎng ér gē击壤而歌
- bāng zǔ邦组
- xiá fāng jué rǎng遐方绝壤