词典悲鸣
悲鸣
词语解释
悲鸣[ bēi míng ]
⒈ 悲伤地叫。
例绝望的悲鸣。
英bemoan; lament; utter sad calls;
引证解释
⒈ 指动物的哀叫。
引《楚辞·九辩》:“鴈廱廱而南游兮,鵾鸡啁哳而悲鸣。”
北魏 郦道元 《水经注·河水五》:“山下常有白马羣行,悲鸣则 河 决,驰走则山崩。”
姚雪垠 《长夜》四:“管家骑的马振一下红鬃,抬起头,迎着风怅然凝望,发一声萧萧悲鸣。”
⒉ 指物体发声悲哀。
引战国 楚 宋玉 《高唐赋》:“纤条悲鸣,声似竽籟。”
⒊ 悲愤痛哭。
引邓实 《谢皋羽<晞发集>后序》:“谈胜国事,輒悲鸣不胜,所为诗文,多廋词隐语,人莫能识,而大抵皆伤心之作。”
国语辞典
悲鸣[ bēi míng ]
⒈ 哀伤的鸣叫。
引汉·李陵〈录别〉诗:「寒凉应节至,蟋蟀夜悲鸣。」
相关词语
- hú míng gōu huǒ狐鸣篝火
- míng gù鸣顾
- yuè jiǎ míng jūn越甲鸣君
- jī míng jiè dàn鸡鸣戒旦
- míng chún鸣鹑
- míng fèng tiáo鸣凤条
- jīng xīn bēi pò惊心悲魄
- chù mù bēi gǎn触目悲感
- míng qín lèi鸣禽类
- bēi huān hé sàn悲欢合散
- míng hóu鸣鍭
- míng lín鸣林
- lù míng kè鹿鸣客
- jiāo míng交鸣
- míng dāng鸣珰
- míng shāo鸣梢
- bēi nù悲怒
- míng gǔ chuī jiǎo鸣鼓吹角
- bēi pēng gǒu悲烹狗
- fēng shù bēi风树悲
- jī míng hú鸡鸣壶
- míng qìng鸣磬
- míng kòng鸣控
- fēng bù míng tiáo风不鸣条
- luán míng fèng zòu鸾鸣凤奏
- míng zàn鸣赞
- hú míng gōu zhōng狐鸣篝中
- míng yù yè lǚ鸣玉曳履
- míng zhōng gé鸣钟阁
- bēi tì悲涕