词典逼壤
逼壤
词语解释
逼壤[ bī rǎng ]
⒈ 狭窄的地方。
引证解释
⒈ 狭窄的地方。
引清 方履籛 《陆祁生<宣南话旧图>序》:“束纆加肘,逼壤侧足。”
谓领土靠近。 清 魏源 《筹海篇》:“偪壤 印度 者,曰 俄罗斯 与 廓尔喀。”
相关词语
- shí bī chǔ cǐ实逼处此
- qú rǎng衢壤
- bī yún逼云
- tǔ rǎng jiāo tǐ土壤胶体
- bī shū逼输
- qián rǎng潜壤
- bī rǔ逼辱
- fēng rǎng封壤
- qiū rǎng丘壤
- qióng quán xiǔ rǎng穷泉朽壤
- bī lín逼临
- qì rǎng弃壤
- bī fèi逼废
- bī fù逼附
- bī lì逼立
- bī ěr逼尔
- kū rǎng枯壤
- jī rǎng gǔ fù击壤鼓腹
- bī suì逼岁
- tiān rǎng zhī pàn天壤之判
- píng rǎng zhàn yì平壤战役
- jīng cǎi bī rén精彩逼人
- bī cù逼簇
- jiǎn bī俭逼
- chǔ rǎng楚壤
- dōng qiāo xī bī东敲西逼
- gǔ fù jī rǎng鼓腹击壤
- bī qiáng逼强
- jī rǎng ér gē击壤而歌
- bī wèi逼畏