词典勃壤
勃壤
词语解释
勃壤[ bó rǎng ]
⒈ 质地松散的土壤。
引证解释
⒈ 质地松散的土壤。
引《周礼·地官·草人》:“勃壤用狐,埴壚用豕。”
郑玄 注:“勃壤,粉解者。”
相关词语
- qú rǎng衢壤
- tǔ rǎng jiāo tǐ土壤胶体
- qián rǎng潜壤
- fēng rǎng封壤
- qiū rǎng丘壤
- qióng quán xiǔ rǎng穷泉朽壤
- qì rǎng弃壤
- kū rǎng枯壤
- jī rǎng gǔ fù击壤鼓腹
- tiān rǎng zhī pàn天壤之判
- píng rǎng zhàn yì平壤战役
- fù gū bó xī妇姑勃豀
- róng càn bó mì融粲勃泌
- chǔ rǎng楚壤
- gǔ fù jī rǎng鼓腹击壤
- jī rǎng ér gē击壤而歌
- xiá fāng jué rǎng遐方绝壤
- rǎng chóng壤虫
- qióng rǎng穹壤
- rǎng fù壤父
- gài rǎng盖壤
- luǒ rǎng裸壤
- tiān rǎng wáng láng天壤王郎
- jìn rǎng guǎng dì进壤广地
- rǎng zǐ壤子
- tiān rǎng xuán gé天壤悬隔
- rǎng dì壤地
- fù gū bó xī妇姑勃溪
- xī xī rǎng rǎng熙熙壤壤
- qìng rǎng罄壤