词典春芽
春芽
词语解释
春芽[ chūn yá ]
⒈ 春日草木之芽。
⒉ 指春茶。
引证解释
⒈ 春日草木之芽。
引唐 白居易 《石楠树》诗:“春芽细炷千灯焰,夏蘂浓焚百和香。”
唐 郑谷 《竹》诗:“侵阶蘚拆春芽迸,绕径莎微夏荫浓。”
⒉ 指春茶。
引宋 梅尧臣 《答建州沉屯田寄新茶》诗:“春芽研白膏,夜火焙紫饼。”
宋 欧阳修 《虾蟆碚》诗:“共约试春芽,枪旗几时緑。”
宋 杨万里 《见澹庵胡先生舍人》诗:“三岁别公千里见,端能解榻瀹春芽。”
相关词语
- chūn wū春乌
- mǎn liǎn chūn fēng满脸春风
- yǒu jiǎo yáng chūn有脚阳春
- fǎng chūn访春
- qīng chūn kè青春客
- yù hóng chūn玉红春
- mǎ ěr chūn fēng马耳春风
- cán chūn残春
- páng chūn旁春
- xiǎo chéng zhī chūn小城之春
- yóu chūn tú游春图
- là yǐ chūn蜡蚁春
- yān chūn烟春
- huáng chūn míng黄春明
- chǐ yá chūn sè齿牙春色
- chūn cán chōu sī春蚕抽丝
- chūn liú春骝
- liǔ yá柳芽
- lòu xiè chūn guāng漏洩春光
- chūn qiū kē春秋科
- xiàn chūn线春
- lán tíng chūn兰亭春
- niè yá孽芽
- qū mǐ chūn曲米春
- zhe shǒu shēng chūn着手生春
- líng yá灵芽
- nì yá逆芽
- mǎn miàn hán chūn满面含春
- hóng chūn红春
- zhāng chūn qiáo张春桥