词典登馂
登馂
词语解释
登馂[ dēng jùn ]
⒈ 谓古代君之嗣子登堂接受君之馀食。馂,食之馀。
引证解释
⒈ 谓古代君之嗣子登堂接受君之馀食。餕,食之馀。
引《礼记·文王世子》:“其登餕献受爵,则以上嗣。”
孔颖达 疏:“登谓登堂。无事之时,嗣子在堂下,餕时登堂,献时亦登堂,受爵之时亦登堂。此一登之文包此三事。”
《隋书·元德太子昭传》:“皇太子薨于行宫……皇帝悼离方之云晦,嗟震宫之亏象,顾守器以长怀,临登餕而兴想。”
相关词语
- fǎn xíng liǎng dēng反行两登
- dēng bá登拔
- dēng gāo shuǐ登高水
- dēng shū登枢
- hàn dēng翰登
- lóng duàn zhī dēng龙断之登
- dēng tú登涂
- gāo bù kě dēng高不可登
- dēng xū登虚
- dēng gāo qù tī登高去梯
- shè shuǐ dēng shān涉水登山
- liè dēng躐登
- dēng zhóu登轴
- dēng yuán登缘
- dēng lì登历
- dēng guàn què lóu登鹳雀楼
- dēng tán登坛
- fā dēng发登
- dēng chóng登崇
- dēng shí登实
- dēng de登得
- mèng bó dēng chē孟博登车
- qiū dēng秋登
- bù dēng dà yǎ不登大雅
- dēng shàn登善
- qióng dēng穷登
- nián dēng huā jiǎ年登花甲
- dēng gāo lǚ wēi登高履危
- dēng yíng登盈
- qián dēng前登