词典丰壤
丰壤
词语解释
丰壤[ fēng rǎng ]
⒈ 肥沃的土地。
引证解释
⒈ 肥沃的土地。
引汉 张衡 《南都赋》:“割 周 楚 之丰壤,跨 荆 豫 而为疆。”
三国 魏 曹丕 《槐赋》:“托灵根於丰壤,被日月之光华。”
《晋书·阮种传》:“夫廉耻之於政,犹树艺之有丰壤,良岁之有膏泽,其生物必油然茂矣。”
清 王第祺 《班固自为序传赋》:“是犹珍黍穋之味,而恶夫丰壤之腴;重江河之深,而忘夫 崑崙 之吐。”
国语辞典
丰壤[ fēng rǎng ]
⒈ 肥饶的土壤。
引《文选·张衡·南都赋》:「割周楚之丰壤,跨荆豫而为疆。」
相关词语
- fēng máo丰楙
- qú rǎng衢壤
- fēng é丰额
- fēng xī丰熙
- fēng yín丰淫
- fēng suǒ丰索
- tǔ rǎng jiāo tǐ土壤胶体
- fēng wū zhī jiā丰屋蔀家
- fēng nián bǔ bài丰年补败
- qián rǎng潜壤
- fēng nián ruì丰年瑞
- fēng tiáo丰条
- fēng rǎng封壤
- yī fēng shí bǎo衣丰食饱
- fēng gōng hòu lì丰功厚利
- qiū rǎng丘壤
- qióng quán xiǔ rǎng穷泉朽壤
- xí fēng lǚ hòu席丰履厚
- fēng xiù丰秀
- fēng zhǐ丰祉
- qì rǎng弃壤
- fēng guī丰规
- fēng gōng mào liè丰功懋烈
- fēng shàng丰上
- fēng gōng mào dé丰功茂德
- kū rǎng枯壤
- jī rǎng gǔ fù击壤鼓腹
- fēng biàn丰辩
- tiān rǎng zhī pàn天壤之判
- fēng zhì丰秩