词典丰殖
丰殖
词语解释
丰殖[ fēng zhí ]
⒈ 丰茂;蕃衍。
⒉ 谓积聚财富。
⒊ 犹富足。
引证解释
⒈ 丰茂;蕃衍。
引《国语·周语下》:“陂障九泽,丰殖九藪。”
汉 王符 《潜夫论·爱日》:“穀之所以丰殖者,以有人功也。”
《辽史·耶律挞烈传》:“部人化之,户口丰殖。”
明 李时勉 《北京赋》:“奇花珍果,嘉树甘木,禽兽鱼鳖,丰殖繁育。”
⒉ 谓积聚财富。
引《三国志·魏志·卫觊传》:“勤耕积粟,以丰殖 关中。”
宋 袁燮 《叔父承议郎通判常德府行状》:“公曰:‘昔人谓仕宦贫,好消息也。吾敢丰殖以自取戾?’迄无所增。”
梁启超 《敬告政府诸公》:“而公等所谓自丰殖以长子孙者,于彼时亦何有焉?”
⒊ 犹富足。
引元 姚燧 《朋簪堂记》:“﹝ 史君 ﹞其丰殖若可比封君。”
《剪灯新话·三山福地志》:“家颇丰殖,以田庄为业。”
清 唐甄 《潜书·存言》:“徵之在昔,天下既定,苟无害民政,未有一二十年而民不丰殖者。”
国语辞典
丰殖[ fēng zhí ]
⒈ 增加丰厚的程度。
引《五代史平话·周史·卷下》:「应用敕处分者,殷不请于朝,即以帖行之;又不时科敛民财,以自丰殖。」
相关词语
- fēng máo丰楙
- fēng é丰额
- fēng xī丰熙
- fēng yín丰淫
- fēng suǒ丰索
- fēng wū zhī jiā丰屋蔀家
- fēng nián bǔ bài丰年补败
- fēng nián ruì丰年瑞
- fēng tiáo丰条
- yī fēng shí bǎo衣丰食饱
- fēng gōng hòu lì丰功厚利
- xí fēng lǚ hòu席丰履厚
- fēng xiù丰秀
- fēng zhǐ丰祉
- fēng guī丰规
- fēng gōng mào liè丰功懋烈
- fēng shàng丰上
- fēng gōng mào dé丰功茂德
- fēng biàn丰辩
- fēng zhì丰秩
- fēng shàng xuē xià丰上削下
- fēng wū zhī guò丰屋之过
- fēng jiàn丰贱
- fēng duān丰端
- fēng zǐ kǎi丰子恺
- fēng jiàn丰鉴
- fēng yì丰翳
- fēng àn丰岸
- fēng tè丰特
- fēng wū yán zāi丰屋延灾