词典根体
根体
词语解释
根体[ gēn tǐ ]
⒈ 喻事物的主要部分。
引证解释
⒈ 喻事物的主要部分。
引晋 干宝 《<搜神记>序》:“幸将来好事之士録其根体,有以游心寓目而无尤焉。”
相关词语
- yù táng tǐ玉堂体
- sāng gēn xiàn桑根线
- bù zhī dà tǐ不知大体
- wǎn táng tǐ晩唐体
- kū tǐ huī xīn枯体灰心
- sì tǐ bǎi hái四体百骸
- sōu gēn wèn dǐ搜根问底
- xuē cǎo chú gēn削草除根
- zhī gēn ér知根儿
- gēn wài shī féi根外施肥
- bù gēn zhī tán不根之谈
- sù sòng kè tǐ诉讼客体
- yáng tǐ阳体
- gēn hù根枑
- tǔ rǎng jiāo tǐ土壤胶体
- yǎo dé cài gēn咬得菜根
- chì gēn cài赤根菜
- héng fén tǐ横汾体
- bēi ěr gēn卑尔根
- gēn shú根熟
- pǐn tǐ品体
- dú gēn gū zhǒng独根孤种
- tǐ shì体势
- fǎn gēn反根
- xiāng lián tǐ香奁体
- shēn jìng tǐ yǒu身镜体牖
- zhōng gēn中根
- gēn bǔ根捕
- dú xíng gēn独行根
- yǐn hòu tǐ隐侯体