词典降城
降城
词语解释
降城[ jiàng chéng ]
⒈ 征服、攻克城邑。
⒉ 投降归附的地方。
引证解释
⒈ 征服、攻克城邑。
引《史记·樊郦滕灌列传》:“凡从得二千石二人,别破军十六,降城四十六。”
《史记·郦生陆贾列传》:“降城即以侯其将,得赂即以分其士。”
⒉ 投降归附的地方。
引《梁书·元帝纪》:“文昭武穆,芳若椒兰,敌国降城,和如亲戚。”
清 夏燮 《<中西纪事>后序》:“大抵住冬有期,防秋无警,降城三筑,质馆两开。”
相关词语
- wǔ dài fū chéng五大夫城
- chéng fú城郛
- jiàng nián降年
- tóng chéng tiě bì铜城铁壁
- jiǔ chéng mò九城陌
- guǎn chéng yǐng管城颖
- gān chéng zhī jì干城之寄
- lüè chéng略城
- shēng jiàng生降
- shì jiàng势降
- qǐ liáng chéng杞梁城
- hái jiàng还降
- jiǔ jiàng九降
- guǎn chéng gōng管城公
- jiàng xíng降形
- gōng chéng dǎ yuán攻城打援
- féi chéng肥城
- qiān jiàng谦降
- jiàng gǔ降嘏
- bū chéng qián逋城钱
- xiǎo chéng zhī chūn小城之春
- lè chéng竻城
- bǎi chéng zhī fù百城之富
- jiàng wěi降委
- jiàng zuò降祚
- qīn jiàng侵降
- dùn bīng jiān chéng顿兵坚城
- zhuàng chéng壮城
- bō jiàng播降
- hán féng chéng韩冯城