词典讲礼
讲礼
词语解释
讲礼[ jiǎng lǐ ]
⒈ 习礼。
⒉ 叙礼,叙尊卑、长幼、宾主之礼。
引证解释
⒈ 习礼。
引《左传·昭公十三年》:“是故明王之制,使诸侯岁聘以志业,间朝以讲礼。”
孔颖达 疏:“间一岁,诸侯亲自入朝,以讲习上下之礼。”
汉 张衡 《七辩》:“旁窥《八索》,仰镜《三坟》,讲礼习乐,仪则彬彬。”
《新唐书·隐逸传·王绩》:“杜之松,故人也,为刺史,请 绩 讲礼,答曰:‘吾不能揖让邦君门,谈糟粕,弃醇醪也。’”
⒉ 叙礼,叙尊卑、长幼、宾主之礼。
引《水浒传》第四四回:“邀请二位义士到 聚义厅 上,俱各讲礼罢,谦让 戴宗 正面坐了。”
相关词语
- láo lǐ牢礼
- jiǎng pán zǐ讲盘子
- shī lǐ zhī xùn诗礼之训
- jiǎng chén讲臣
- jiǎn bù zhòng lǐ俭不中礼
- lǐ kuàng礼贶
- jiǎng shì讲士
- duì jiǎng diàn huà对讲电话
- jiǎng cháng讲场
- kǒu jiǎng shǒu huà口讲手画
- jiǎng xiào讲校
- lǐ yòng礼用
- fèi jiǎng费讲
- jiǎng mēng讲蒙
- jiǎng chéng shuō gào讲呈说告
- jiǎng xùn讲训
- chán jiǎng禅讲
- jiǎng lǚ讲旅
- jiǎng wéi讲帷
- dú lǐ黩礼
- lǐ huà礼化
- mén lǐ门礼
- jiǎng yì讲益
- màn téng sī lǐ慢腾斯礼
- dǐng lǐ cí yún顶礼慈云
- jiǎng chén讲陈
- jūn lǐ钧礼
- jiǎng chāo讲钞
- lǐ yí礼遗
- shī lǐ fā zhǒng诗礼发冢