词典疆壤
疆壤
词语解释
疆壤[ jiāng rǎng ]
⒈ 地域。
引证解释
⒈ 地域。
引《晋书·地理志上》:“益州 ……《春秋元命包》云:‘参伐流为 益州,益之为言阨也。’言其所在之地险阨也,亦曰疆壤益大,故以名焉。”
北魏 郦道元 《水经注·江水一》:“汉武帝 元朔 二年,改 梁 曰 益州,以新启 犍为、牂牁、越嶲,州之疆壤益广,故称 益 云。”
相关词语
- jiāng chéng疆塍
- qú rǎng衢壤
- fēng jiāng huà jiè封疆画界
- jiāng yì疆毅
- tǔ rǎng jiāo tǐ土壤胶体
- cǐ jiāng ěr jiè此疆尔界
- qián rǎng潜壤
- jiāng què疆确
- jiāng gàn疆干
- fēng rǎng封壤
- jiāng fǔ疆辅
- qiū rǎng丘壤
- qióng quán xiǔ rǎng穷泉朽壤
- qì rǎng弃壤
- kū rǎng枯壤
- jī rǎng gǔ fù击壤鼓腹
- tiān rǎng zhī pàn天壤之判
- píng rǎng zhàn yì平壤战役
- chǔ rǎng楚壤
- xīn jiāng dà xué新疆大学
- fēng jiāng dà yuán封疆大员
- gǔ fù jī rǎng鼓腹击壤
- jī rǎng ér gē击壤而歌
- xiá fāng jué rǎng遐方绝壤
- rǎng chóng壤虫
- qióng rǎng穹壤
- rǎng fù壤父
- jiāng yǔ疆圉
- kāi jiāng pì tǔ开疆辟土
- fēng jiāng dà lì封疆大吏