词典京腔
京腔
词语解释
京腔[ jīng qiāng ]
⒈ 清代北京盛行戏曲的音调。即京戏的唱腔;又泛指北京话。旧指北京语音。
英Beijing accent;
引证解释
⒈ 清 代戏曲剧种。 明 末 清 初 弋阳 腔流传到 北京 后,与当地语言相结合而形成。 乾隆 以后逐渐衰落。
⒉ 指 北京 语音。
引《儿女英雄传》第三四回:“他撇着京腔笑道:‘老爷的本领儿,我都佩服。’”
鲁迅 《而已集·谈所谓“大内档案”》:“YT 是一个旗人,京腔说得极漂亮,文字从来不谈的。”
国语辞典
京腔[ jīng qiāng ]
⒈ 旧称北平话为「京腔」。
⒉ 流行于北平的剧种。明末清初时,江西弋阳腔传至北京,受其语言影响,另成的一个 支派。极盛于康熙、乾隆年间,曾取代昆曲的地位,并与昆曲合演。乾隆末年逐渐衰 落。
德语Peking-Betonung, Pekingstil in Musik und Gesang (S)
相关词语
- jīng bào rén京报人
- pái qiāng排腔
- ná qiāng zuò diào拿腔作调
- jīng huā zǐ京花子
- huà méi jīng zhào画眉京兆
- jīng mù京牧
- jīng běn京本
- qín jīng秦京
- jīng shì xué京氏学
- jīng zhōu京周
- xiǎo jīng guān小京官
- jīng jú京局
- zhèng qiāng qián正腔钱
- méi léng zhāng jīng梅楞章京
- qiān jīng迁京
- jīng qiū京丘
- luán jīng滦京
- jīng yù京域
- jīng hù tiě lù京沪铁路
- qiān bù yī qiāng千部一腔
- zhuāng qiāng zuò tài装腔作态
- jīng bāo tiě lù京包铁路
- nán jīng dà xué南京大学
- ná qiāng zuò shì拿腔做势
- dōng jīng liù xìng东京六姓
- dào zhāng jīng纛章京
- jīng bái lí京白梨
- pín qiāng贫腔
- jīng zhì京秩
- jīng dǐ京邸