词典竞爽
竞爽
词语解释
竞爽[ jìng shuǎng ]
⒈ 精明强干。
⒉ 媲美;争胜。
引证解释
⒈ 精明强干。 《左传·昭公三年》:“齐 公孙灶 卒。
引司马灶 见 晏子 曰:‘又丧 子雅 矣。’ 晏子 曰:‘惜也, 子旗 不免,殆哉! 姜 族弱矣,而 嬀 将始昌。二 惠 竞爽,犹可,又弱一个焉, 姜 其危哉!’”
林尧叟 注:“子雅、子尾 皆 齐惠公 之孙。竞,彊也;爽,明也。言 子雅、子尾 二 惠 彊明,犹可以为国。”
清 钱谦益 《嘉定金氏寿宴序》:“室有晤言之妇;家有竞爽之子。”
⒉ 媲美;争胜。
引南朝 梁 任昉 《<王文宪集>序》:“虽 张 曹 争论於 汉 朝, 荀 挚 竞爽於 晋 世,无以仰模渊旨,取则后昆。”
南朝 陈 徐陵 《<玉台新咏>序》:“金星与婺女争华,麝月共 嫦娥 竞爽。”
明 方孝孺 《又上蜀府启》:“而 松筠 题 清白轩 诗及 芝兰公 题 温泉 之作,皆佳丽有奇气,可谓竞爽也。”
清 钱谦益 《<历朝应制诗>序》:“延陵 两 吴 君以弘文硕学,竞爽词林。”
国语辞典
竞爽[ jìng shuǎng ]
⒈ 相互争强、争胜,力求表现。
引南朝梁·钟嵘〈诗品序〉:「自王、扬、枚、马之徒,词赋竞爽,而吟咏靡闻。」
相关词语
- qún shuǎng羣爽
- shuǎng hào爽号
- kǎi shuǎng闿爽
- shuǎng liè爽烈
- xiān háo wú shuǎng纤毫无爽
- shuǎng kǎi爽恺
- shuǎng xìn爽信
- jìng mín竞民
- chōng shuǎng冲爽
- shuǎng liàng爽亮
- shuǎng liàn爽练
- shuǎng dāng爽当
- zhēng cháng jìng duǎn争长竞短
- lèng jìng倰竞
- jìng huǒ shù竞火树
- bù shuǎng lèi shǔ不爽累黍
- shuǎng wèi爽味
- jìng còu竞凑
- jiāo jìng交竞
- shuǎng xīn huō mù爽心豁目
- biāo xīn jìng yì标新竞异
- láng jìng狼竞
- jìng fèn竞奋
- jiào jìng较竞
- jìng dù竞度
- xuě shuǎng zǐ雪爽子
- líng shuǎng灵爽
- kǒu shuǎng口爽
- líng jìng凌竞
- jiàn shuǎng健爽