词典旌阳
旌阳
词语解释
旌阳[ jīng yáng ]
⒈ 指晋仙人许逊。
引证解释
⒈ 指 晋 仙人 许逊。逊 曾任 蜀 旌阳 县令,故称。他曾学道于 大洞君 吴猛,后因 晋 室乱而弃官东归。相传于 东晋 孝武帝 太康 二年,在 洪州 西山 全家升仙而去。参阅《太平广记》卷十四引《十二真君传·许真君》。
引宋 姜夔 《鹧鸪天》词序:“古枫, 旌阳 在时物也。”
明 屠隆 《綵毫记·乘醉骑驴》:“簿书作令休云俗, 勾漏 旌阳 俱是仙。”
相关词语
- sōng yáng shēng嵩阳笙
- ēn shēn wèi yáng恩深渭阳
- qū yáng区阳
- lǔ yáng huí rì鲁阳回日
- yáng tǐ阳体
- yíng yáng zǐ迎阳子
- yǒu jiǎo yáng chūn有脚阳春
- luán jīng鸾旌
- xuán jīng wàn lǐ悬旌万里
- yáng hàn阳熯
- luò yáng é雒阳鹅
- diào yīn yáng调阴阳
- yáng jiǔ bǎi liù阳九百六
- lǔ yáng huī gē鲁阳麾戈
- xún yáng tián浔阳田
- gǔ yáng毂阳
- tài yáng néng太阳能
- wáng yáng dào王阳道
- jīng chóng旌崇
- shòu yáng gōng zhǔ寿阳公主
- lóng yáng hèn龙阳恨
- jīng chǒng旌宠
- yáng jiǎo阳筊
- jīng bì旌币
- yáng zhèng阳政
- héng yáng shì衡阳市
- shěn yáng shì沈阳市
- dōng yáng shòu东阳瘦
- ān yáng lǐ安阳李
- huá yáng dòng华阳洞