词典禁切
禁切
词语解释
禁切[ jìn qiē ]
⒈ 挟持;制约。
引证解释
⒈ 挟持;制约。
引《汉书·郑崇传》:“上责 崇 曰:‘君门如市人,何以欲禁切主上!’”
宋 叶适 《法度总论三》:“国家本患州县之过失不得上闻,故置监司以禁切之,而今也禁切监司之法反甚於州县之吏,岂以监司为非其人乎?”
相关词语
- jīn dié禁牒
- jìn bào jìng luàn禁暴静乱
- shěn qiē沈切
- cì qiē刺切
- xīn jìn新禁
- jìn bào zhèng luàn禁暴正乱
- jiǎn qiè liǎo dàng简切了当
- diǎn qiē典切
- qiē jiū切究
- jīn zhù禁住
- céng jìn层禁
- jīn lóu禁楼
- jīn mài禁佅
- qiē shì切适
- dǎng qiē谠切
- sī jìn私禁
- jīn chén禁宸
- jīn fāng禁坊
- jīn fǔ禁府
- jīn wéi mén禁围门
- lì zhí jìn jiǎn例直禁简
- jīn yǒng禁甬
- jīn bào shì禁暴氏
- dòng chá yī qiè洞察一切
- mó qiē磨切
- guǐ jīn诡禁
- wén jìn文禁
- jiǎn qiē xíng biàn剪切形变
- dān jīn丹禁
- jīn hào禁号