词典狂禅
狂禅
词语解释
狂禅[ kuáng chán ]
⒈ 佛教谓学禅不当而流于狂妄。指狂放不拘的僧人。喻学术、艺术流派中僻陋悖理者。
引证解释
⒈ 佛教谓学禅不当而流于狂妄。
引清 龚自珍 《己亥杂诗》之七八:“狂禪闢尽礼 天台,掉臂琉璃屏上回。”
清 龚自珍 《己亥杂诗》一四一:“似师毕竟胜狂禪,师今迟我 莲花国。”
⒉ 指狂放不拘的僧人。
引柳亚子 《西湖谒曼殊墓有作》诗:“安得华严能涌现,一龕香火礼狂禪。”
⒊ 喻学术、艺术流派中僻陋悖理者。
引郭沫若 《蜩螗集·题关山月画》诗:“狂禪误尽佳儿女,更误丹青数百年。”
郭沫若 《十批判书·儒家八派的批判》:“假如我们想到 王阳明 的弟子,不一二传便流于狂禅,这段史影是更容易令人首肯了。”
相关词语
- dá mó chán达摩禅
- kuáng jī狂击
- kuáng chū狂貙
- kuáng jì狂悸
- kuáng dú狂渎
- kuáng sān zhà sì狂三诈四
- kuáng màn狂慢
- kuáng jǔ狂举
- kuáng xiá狂侠
- kuáng yì狂异
- jǔ guó ruò kuáng举国若狂
- kuáng tū狂突
- kuáng huì狂会
- kuáng lǜ狂率
- kuáng fù shǐ狂副使
- huān xīn ruò kuáng欢欣若狂
- kuáng zhì狂穉
- chán tán禅谈
- qiú mǎ qīng kuáng裘马轻狂
- chán zhī禅枝
- dì chán递禅
- chán jiǎng禅讲
- jiāo chán交禅
- kuáng bì狂蔽
- kuáng fēng è làng狂风恶浪
- chán hù禅户
- kuáng jù狂剧
- kuáng yàn狂艳
- chán xū zhān ní禅絮沾泥
- kuáng yǒu狂友