词典狂昏
狂昏
词语解释
狂昏[ kuáng hūn ]
⒈ 愚昧昏庸。
引证解释
⒈ 愚昧昏庸。
引《新唐书·宦者传下·田令孜》:“始,帝为王时,与 令孜 同卧起,至是以其知书能处事,又帝资狂昏,故政事一委之,呼为‘父’。”
相关词语
- lài hūn赖昏
- kuáng jī狂击
- hūn tóu dǎ nǎo昏头打脑
- kuáng chū狂貙
- kuáng jì狂悸
- kuáng dú狂渎
- kuáng sān zhà sì狂三诈四
- kuáng màn狂慢
- kuáng jǔ狂举
- kuáng xiá狂侠
- kuáng yì狂异
- jǔ guó ruò kuáng举国若狂
- tiān hūn dì cǎn天昏地惨
- kuáng tū狂突
- kuáng huì狂会
- hūn zǐ昏子
- kuáng lǜ狂率
- kuáng fù shǐ狂副使
- huān xīn ruò kuáng欢欣若狂
- kuáng zhì狂穉
- qiú mǎ qīng kuáng裘马轻狂
- hūn tóu dā nǎo昏头搭脑
- hēi dì hūn tiān黑地昏天
- kuáng bì狂蔽
- kuáng fēng è làng狂风恶浪
- kuáng jù狂剧
- kuáng yàn狂艳
- kuáng yǒu狂友
- kuáng chí zǐ狂驰子
- zǎo gāo hūn dùn枣膏昏钝