词典李东阳
李东阳
词语解释
⒈ 明代诗人。字宾之,号西涯,湖广茶陵(今属湖南)人。天顺年间进士。官至吏部尚书,华盖殿大学士。诗风清丽典雅。有《怀麓堂集》。
相关词语
- sōng yáng shēng嵩阳笙
- ēn shēn wèi yáng恩深渭阳
- qū yáng区阳
- dōng shān jī东山屐
- lǐ sī xùn李思训
- lǔ yáng huí rì鲁阳回日
- dōng fēng hán东风寒
- jiāng lǐ dài táo僵李代桃
- yáng tǐ阳体
- yíng yáng zǐ迎阳子
- yǒu jiǎo yáng chūn有脚阳春
- dōng fāng xué shì东方学士
- zhāng wáng zhào lǐ张王赵李
- yáng hàn阳熯
- dōng cáng xī duǒ东藏西躲
- dōng fēng huà yǔ东风化雨
- dōng duǒ xī táo东躲西逃
- dōng yáng xī dàng东扬西荡
- dōng táng mèng东堂梦
- dōng mén yǎn东门眼
- dōng jiā kǒng zǐ东家孔子
- dōng lāo xī mō东捞西摸
- luò yáng é雒阳鹅
- dōng gāo jì东皋计
- dōng chí xī jī东驰西击
- diào yīn yáng调阴阳
- yáng jiǔ bǎi liù阳九百六
- dōng gōng cāng东宫仓
- ēn dōng恩东
- lǐ hóng zhāng李鸿章