词典明晦
明晦
词语解释
明晦[ míng huì ]
⒈ 明暗;晴阴。人世与阴间。
引证解释
⒈ 明暗;晴阴。
引南朝 梁武帝 《拟明月照高楼》诗:“相去既路迥,明晦亦殊悬。”
宋 曾巩 《拟岘台记》:“若夫雪烟开敛,日光出没,四时朝暮,雨暘明晦,变化不同,则虽览之不厌,而虽有智者,亦不能穷其状也。”
清 徐昂发 《雁门关》诗:“嵐光自摩荡,巖壑递明晦。”
⒉ 人世与阴间。
引唐 李复言 《续玄怪录·卢仆射从史》:“吾已免离,下视汤火,岂復低身而卧其间乎?且夫据其生死,明晦未殊,学仙成败,则无所异。吾已得炼形之术也。”
相关词语
- míng zī jiàng明资匠
- míng jiào bù biàn明教不变
- bái hēi fēn míng白黑分明
- huì mēng晦蒙
- fèng rú shén míng奉如神明
- liàn míng练明
- guǐ huì诡晦
- cōng míng ruì zhī聪明睿知
- qiū míng zhī jí丘明之疾
- qiū huì秋晦
- quán míng诠明
- míng huà明婳
- jiāng míng zhī cái将明之材
- kāi míng shēn shì开明绅士
- chǔ míng guāng楚明光
- fā míng ěr mù发明耳目
- zhòng míng众明
- míng suàn明笇
- qiān míng谦明
- jiāo jì míng xīng交际明星
- wēi míng危明
- gāo tái míng jìng高抬明镜
- huì mèi晦昧
- huáng chūn míng黄春明
- cuì yǔ míng dāng翠羽明珰
- pò huì迫晦
- qū míng区明
- wáng míng jūn王明君
- míng qū明区
- máng fēng huì yǔ盲风晦雨