词典鸣剑
鸣剑
词语解释
鸣剑[ míng jiàn ]
⒈ 晋王嘉《拾遗记·颛顼》:“﹝颛顼﹞有曳影之剑,腾空而舒,若四方有兵,此剑则飞起指其方,则克伐,未用之时,常于匣里,如龙虎之吟。”因用“鸣剑”指良剑。
⒉ 抚剑。
引证解释
⒈ 因用“鸣剑”指良剑。
引晋 王嘉 《拾遗记·颛顼》:“﹝ 顓頊 ﹞有曳影之剑,腾空而舒,若四方有兵,此剑则飞起指其方,则剋伐,未用之时,常於匣里,如龙虎之吟。”
《后汉书·臧宫传论》:“臧宫、马武 之徒,抚鸣剑而抵掌,志驰於 伊吾 之北矣。”
⒉ 抚剑。
引宋 范成大 《九月十九日衙散回留大将及幕属饮清心堂观晚菊分韵得譟暮字》:“分弓 滴博 平,鸣剑 伊吾 小。”
相关词语
- xiāo xīn jiàn tài箫心剑态
- hú míng gōu huǒ狐鸣篝火
- chī jiàn tóu吃剑头
- jiè jiàn借剑
- míng gù鸣顾
- mái jiàn埋剑
- yuè jiǎ míng jūn越甲鸣君
- mǎi niú mài jiàn买牛卖剑
- xiàng zhuāng wǔ jiàn项庄舞剑
- tán jiàn zuò gē弹剑作歌
- jī míng jiè dàn鸡鸣戒旦
- jiàn tóu chuī剑头炊
- míng chún鸣鹑
- míng fèng tiáo鸣凤条
- jiàn jí jù jí剑及屦及
- míng qín lèi鸣禽类
- qiāng dāo jiàn jǐ枪刀剑戟
- tí jiàn hàn mǎ提剑汗马
- míng hóu鸣鍭
- míng lín鸣林
- lù míng kè鹿鸣客
- jiāo míng交鸣
- míng dāng鸣珰
- jù jiàn具剑
- dài yuān jiàn戴渊剑
- míng shāo鸣梢
- qiān guǐ shàng jiàn牵鬼上剑
- míng gǔ chuī jiǎo鸣鼓吹角
- fēng chéng jiàn酆城剑
- shé jiàn chún qiāng舌剑唇枪