词典鸣锣
鸣锣
词语解释
鸣锣[ míng luó ]
⒈ 敲打铜锣。常用以警众、聚众。
引证解释
⒈ 敲打铜锣。常用以警众、聚众。
引《元史·刑法志四》:“诸军官鳩财聚众,张设仪卫,鸣锣击鼓,迎赛神社,以为民倡者,笞五十七。”
郭灿东 《黄巢》第三章七:“王处存 便命鸣锣收军。”
国语辞典
鸣锣[ míng luó ]
⒈ 敲锣。
引《三国演义·第一二回》:「今夜初更时分,城上鸣锣为号,便可进兵。」
《儒林外史·第四回》:「众回子心里不伏,一时聚数百人,鸣锣罢市,闹到县前来。」
相关词语
- hú míng gōu huǒ狐鸣篝火
- míng gù鸣顾
- dǎ shùn fēng luó打顺风锣
- yuè jiǎ míng jūn越甲鸣君
- jī míng jiè dàn鸡鸣戒旦
- míng chún鸣鹑
- míng fèng tiáo鸣凤条
- míng qín lèi鸣禽类
- jiǔ yún luó九云锣
- míng hóu鸣鍭
- míng lín鸣林
- lù míng kè鹿鸣客
- jiāo míng交鸣
- míng dāng鸣珰
- kāi tái luó gǔ开台锣鼓
- míng shāo鸣梢
- míng gǔ chuī jiǎo鸣鼓吹角
- jī míng hú鸡鸣壶
- míng qìng鸣磬
- míng kòng鸣控
- bào luó抱锣
- fēng bù míng tiáo风不鸣条
- luán míng fèng zòu鸾鸣凤奏
- míng zàn鸣赞
- chāo luó钞锣
- hú míng gōu zhōng狐鸣篝中
- míng yù yè lǚ鸣玉曳履
- míng zhōng gé鸣钟阁
- míng shì鸣世
- míng dòng鸣动