词典飒爽
飒爽
词语解释
飒爽[ sà shuǎng ]
⒈ 豪迈的样子。
例英姿飒爽。
英valiant;
引证解释
⒈ 矫健挺拔貌。
引唐 杜甫 《丹青引赠曹将军霸》:“褒公 鄂公 毛髮动,英姿颯爽犹酣战。”
宋 苏轼 《昭陵六马唐文皇战马也琢石象之立昭陵前客有持此石本示予为赋之》诗:“森然风云姿,颯爽毛骨开。”
郭沫若 《洪波曲》第十一章四:“一个个佩剑戎装,精神飒爽。”
⒉ 清朗;清新。
引宋 司马光 《晚食菊羹》诗:“餔啜有餘味,芳馥逾秋兰。神明顿颯爽,毛髮皆萧然。”
郁达夫 《半日的游程》:“向青翠还像初春似的四山一看,我的心坎里不知怎么,竟充满了一股说不出的飒爽的清气。”
⒊ 凉爽;凉意。
引清 邢昉 《同吉人元长圣猎过臞人山庄》诗:“颯爽延清风,緑阴满庭户。”
清 吴伟业 《廿五日偕穆宛先孙浣心叶子闻允文游石公山盘龙石梁寂光归云诸胜》诗:“断涧吟枫柟,颯爽侵毛髮。”
国语辞典
飒爽[ sà shuǎng ]
⒈ 矫健强劲的样子。
引唐·杜甫〈画鹘行〉:「高堂见生鹘,飒爽动秋骨。」
相关词语
- qún shuǎng羣爽
- shuǎng hào爽号
- kǎi shuǎng闿爽
- shuǎng liè爽烈
- xiān háo wú shuǎng纤毫无爽
- shuǎng kǎi爽恺
- shuǎng xìn爽信
- chōng shuǎng冲爽
- shuǎng liàng爽亮
- shuǎng liàn爽练
- dá sà答飒
- shuǎng dāng爽当
- bù shuǎng lèi shǔ不爽累黍
- shuǎng wèi爽味
- shuǎng xīn huō mù爽心豁目
- xuě shuǎng zǐ雪爽子
- líng shuǎng灵爽
- kǒu shuǎng口爽
- jiàn shuǎng健爽
- sǎ shuǎng洒爽
- huá shuǎng滑爽
- shuǎng shāng爽伤
- jìng shuǎng竞爽
- cháo shuǎng朝爽
- duān shuǎng端爽
- bào yìng bù shuǎng报应不爽
- kàng shuǎng伉爽
- máo fā bù shuǎng毛发不爽
- jīn shuǎng矜爽
- fēn háo bù shuǎng分毫不爽