词典矢锋
矢锋
词语解释
矢锋[ shǐ fēng ]
⒈ 箭的尖端。
引证解释
⒈ 箭的尖端。
引《列子·汤问》:“﹝ 纪昌 飞卫 ﹞相遇於野,二人交射;中路矢锋相触,而坠於地,而尘不扬。”
相关词语
- shǐ sǐ wú èr矢死无贰
- shǐ xià rú yǔ矢下如雨
- cuī fēng xiàn jiān摧锋陷坚
- shǐ sǐ bù èr矢死不二
- shǐ jìn bīng qióng矢尽兵穷
- shǐ zhì juān qū矢志捐躯
- qīn dāng shǐ shí亲当矢石
- sāng hú shǐ zhì桑弧矢志
- shǐ xīn bù èr矢心不二
- hú jīng wǎng shǐ弧旌枉矢
- dāo zhē shǐ jìn刀折矢尽
- hóu zǐ bó shǐ猴子搏矢
- jiān fēng奸锋
- jí shǐ zhī de集矢之的
- kǒu jiǎo fēng máng口角锋芒
- fēng dí zhī kǔ锋镝之苦
- qiāo shǐ敲矢
- jí shǐ集矢
- sān yí shǐ三遗矢
- shǐ wú xū fā矢无虚发
- jí shǐ辑矢
- fēng zhēng锋钲
- fēng tóu锋头
- shǐ rì矢日
- lùn fēng论锋
- gōng dǎo shǐ shí躬蹈矢石
- fēng kuài锋快
- fēng shā锋铩
- zhuī fēng xiàn chén椎锋陷陈
- dú shǐ毒矢