词典时阳
时阳
词语解释
时阳[ shí yáng ]
⒈ 干旱。
⒉ 指春天。
引证解释
⒈ 干旱。
引《汉书·王莽传中》:“太白司艾,西岳国师典致时阳。”
颜师古 注引 应劭 曰:“言之不从,是谓不艾。艾,安也。厥罚常阳。阳,旱也。”
⒉ 指春天。
引《文选·潘岳<笙赋>》:“若夫时阳初暖,临川送离,酒酣徒扰,乐闋日移。”
刘良 注:“时阳,春时也。”
相关词语
- sōng yáng shēng嵩阳笙
- ēn shēn wèi yáng恩深渭阳
- qū yáng区阳
- wéi shí jué sú违时绝俗
- lǔ yáng huí rì鲁阳回日
- shí tún时屯
- shēn bù yù shí身不遇时
- yáng tǐ阳体
- yíng yáng zǐ迎阳子
- shí èr shí màn十二时慢
- sì shí wǔ四时舞
- hè hè shí míng赫赫时名
- yǒu jiǎo yáng chūn有脚阳春
- yáng hàn阳熯
- luò yáng é雒阳鹅
- diào yīn yáng调阴阳
- jìng shòu rén shí敬授人时
- yáng jiǔ bǎi liù阳九百六
- shèng jí yī shí盛极一时
- bù shī shí jī不失时机
- lǔ yáng huī gē鲁阳麾戈
- shí shū fēng yì时殊风异
- xún yáng tián浔阳田
- dài shì chéng shí待势乘时
- gǔ yáng毂阳
- qiān suì yī shí千岁一时
- tài yáng néng太阳能
- wáng yáng dào王阳道
- shí zú时卒
- dié shí xiǎng迭时饷