词典耍令
耍令
词语解释
耍令[ shuǎ lìng ]
⒈ 唐宋时一种说唱或兼伴舞的民间伎艺。
引证解释
⒈ 唐 宋 时一种说唱或兼伴舞的民间伎艺。
引唐 李宣古 《杜司空席上赋》诗:“争奈夜深抛耍令,舞来挼去使人劳。”
《西湖老人繁胜录》:“唱耍令,学像生。”
《水浒传》第二十回:“他那 阎公 平昔是个好唱的人,自小教得他那女儿 婆惜 也会唱诸般耍令。”
国语辞典
耍令[ shuǎ lìng ]
⒈ 小调、小曲。
引宋·西湖老人《西湖老人繁胜录·关扑螺钿交椅》:「唱耍令,学像生,弄傀儡。」
《水浒传·第二〇回》:「他那阎公平昔是个好唱的人,自小教得他那女儿婆惜也会唱诸般耍令。」
相关词语
- chuán líng zhōng传令钟
- shū lìng淑令
- màn lìng慢令
- nì lìng逆令
- lìng rén qǐ jìng令人起敬
- dāng shuǎ当耍
- lìng qǔ令曲
- sì guān lìng食官令
- zǒng sī lìng总司令
- niǎo shuǎ鸟耍
- lìng sì令似
- tóu zǐ lìng骰子令
- lìng rén mò cè令人莫测
- lìng cī令疵
- qǐ lìng起令
- lìng cǎo令草
- qiān lìng迁令
- chái sāng lìng柴桑令
- jìng yán lìng sè静言令色
- chāi zì lìng拆字令
- zhì lìng治令
- shuǎ huā shé zǐ耍花舌子
- lǜ gēng lìng率更令
- shuǎ yàn jiǔ耍燕九
- shuǎ huā tán耍花坛
- nòng lìng弄令
- líng wén jiā yù令闻嘉誉
- shuǎ nāo zhǒng耍孬种
- bèi líng背令
- gū líng孤令