词典爽爽
爽爽
词语解释
爽爽[ shuǎng shuǎng ]
⒈ 俊朗出众貌。
⒉ 形容怡然,喜悦。
⒊ 清脆响亮。
引证解释
⒈ 俊朗出众貌。
引晋 孙绰 《竺法汰赞》:“爽爽 法汰,校德无怍,事外萧洒,神内恢廓。”
《南史·文学传·何思澄》:“人中爽爽有 子朗。”
唐 寒山 《诗》之一八二:“精神殊爽爽,形貌极堂堂。”
⒉ 形容怡然,喜悦。
引清 宋起凤 《核工记》:“叩鐘者貌爽爽自得。”
⒊ 清脆响亮。
引魏巍 《山雨》:“秋风飒飒,铜铃爽爽。”
国语辞典
爽爽[ shuǎng shuǎng ]
⒈ 英明俊迈,超越寻常的样子。
引《南史·卷七二·文学传·何思澄传》:「人中爽爽有子朗。」
《全唐诗·卷八〇六·寒山诗》:「精神殊爽爽,形貌极堂堂。」
词语组词
相关词语
- qún shuǎng羣爽
- shuǎng hào爽号
- kǎi shuǎng闿爽
- shuǎng liè爽烈
- xiān háo wú shuǎng纤毫无爽
- shuǎng kǎi爽恺
- shuǎng xìn爽信
- chōng shuǎng冲爽
- shuǎng liàng爽亮
- shuǎng liàn爽练
- shuǎng dāng爽当
- bù shuǎng lèi shǔ不爽累黍
- shuǎng wèi爽味
- shuǎng xīn huō mù爽心豁目
- xuě shuǎng zǐ雪爽子
- líng shuǎng灵爽
- kǒu shuǎng口爽
- jiàn shuǎng健爽
- sǎ shuǎng洒爽
- huá shuǎng滑爽
- shuǎng shāng爽伤
- jìng shuǎng竞爽
- cháo shuǎng朝爽
- duān shuǎng端爽
- bào yìng bù shuǎng报应不爽
- kàng shuǎng伉爽
- máo fā bù shuǎng毛发不爽
- jīn shuǎng矜爽
- fēn háo bù shuǎng分毫不爽
- chí shuǎng驰爽