词典田采
田采
词语解释
田采(田採)[ tián cǎi ]
⒈ 封地,采邑。
引证解释
⒈ 封地,采邑。
引南朝 宋 谢庄 《上搜才表》:“臼季 称 冀缺,而畴以田采; 张勃 进 陈汤,而坐以褫爵。”
相关词语
- jià tián架田
- tián shì田事
- jǐng yì tián井邑田
- tián chái kē zhì田柴科制
- chēng tián蛏田
- tián kēng shí田坑石
- shì tián士田
- shuāng cǎi霜采
- tián shī田师
- shōu tián gǔ收田鼓
- jìng lǐ cǎi huā镜里采花
- tián yóu zǐ田油子
- kào tiān tián靠天田
- ràng tián让田
- xún yáng tián浔阳田
- diàn cǎi电采
- lóng qián fèng cǎi龙潜凤采
- tián jùn yě lǎo田畯野老
- cǎi lián duì采莲队
- tián zhǐ田墌
- tián máo田毛
- cǎi shì采饰
- shēng cǎi声采
- shàn tián善田
- féi tián wò dì肥田沃地
- páng shōu bó cǎi旁收博采
- cháo tián潮田
- páng sōu bó cǎi旁搜博采
- cǎi bǐ采笔
- tián dòng田垌