词典天阳
天阳
词语解释
天阳[ tiān yáng ]
⒈ 天之阳气。
⒉ 指太阳。
引证解释
⒈ 天之阳气。
引《礼记·郊特牲》:“天子大社,必受霜露风雨,以达天地之气也。是故丧国之社屋之,不受天阳也。”
⒉ 指太阳。
引《法苑珠林》卷七:“日为天阳,火为地阳,地阳上昇,天阳下降。”
唐 韩愈 《送无本师归范阳》诗:“天阳熙四海,注视首不頷。”
相关词语
- sōng yáng shēng嵩阳笙
- ēn shēn wèi yáng恩深渭阳
- qū yáng区阳
- zhào jī tiān赵基天
- hǎi běi tiān nán海北天南
- zhuǎn rì huí tiān转日回天
- tiān yáo dì yuǎn天遥地远
- gōng gài tiān xià功盖天下
- sì rén tiān四人天
- lǔ yáng huí rì鲁阳回日
- shēng xī tiān升西天
- fèi fǎn lián tiān沸反连天
- lì rén tiān丽人天
- xìng mìng guān tiān性命关天
- tīng tiān wěi mìng听天委命
- cǎn wú tiān rì惨无天日
- yáng tǐ阳体
- yíng yáng zǐ迎阳子
- màn tiān gài dì漫天盖地
- jiān tiān笺天
- yún luó tiān wǎng云罗天网
- tiān hūn dì cǎn天昏地惨
- yǒu jiǎo yáng chūn有脚阳春
- jiān shàn tiān xià兼善天下
- yǐ guǎn kuī tiān以筦窥天
- yáng hàn阳熯
- tiān nù mín yuàn天怒民怨
- tiān zāi dì yāo天灾地妖
- luò yáng é雒阳鹅
- diào yīn yáng调阴阳