词典天邑
天邑
词语解释
天邑[ tiān yì ]
⒈ 谓帝王之都。指京都。
引证解释
⒈ 谓帝王之都。指京都。
引《书·多士》:“予一人惟听用德,肆予敢求尔于天邑 商。”
《文选·班固<典引>》:“至于参五 华夏,京迁 镐 亳,遂自北面,虎螭其师,革灭天邑。”
蔡邕 注:“天邑,天子邑也。”
唐 王勃 《梓州玄武县福会寺碑》:“既而拂衣华族,入天邑而观光。”
明 唐顺之 《游龙门》诗:“水同 瀍 涧 縈天邑,山接 崤 函 锁帝臺。”
清 侯方域 《定鼎说》:“稽 汉 都 渭 涘,定以天邑。”
国语辞典
天邑[ tiān yì ]
⒈ 上天所建立的国家。比喻天子所在的京都。
引《晋书·卷六五·王导传·史臣曰》:「于是王敦内侮,凭天邑而狼顾。」
《文选·张衡·西京赋》:「天启其心,人綦之谋,及帝图时,意亦有虑乎神祇,宜其可定以为天邑。」
相关词语
- zhào jī tiān赵基天
- hǎi běi tiān nán海北天南
- zhuǎn rì huí tiān转日回天
- tiān yáo dì yuǎn天遥地远
- jǐng yì tián井邑田
- gōng gài tiān xià功盖天下
- sì rén tiān四人天
- shēng xī tiān升西天
- fèi fǎn lián tiān沸反连天
- lì rén tiān丽人天
- xìng mìng guān tiān性命关天
- xū yì虚邑
- tīng tiān wěi mìng听天委命
- cǎn wú tiān rì惨无天日
- yì tǔ邑土
- màn tiān gài dì漫天盖地
- jiān tiān笺天
- yún luó tiān wǎng云罗天网
- tiān hūn dì cǎn天昏地惨
- jiān shàn tiān xià兼善天下
- yǐ guǎn kuī tiān以筦窥天
- tiān nù mín yuàn天怒民怨
- tiān zāi dì yāo天灾地妖
- liú huā tiān jiǔ榴花天酒
- chéng qīng tiān xià澄清天下
- liáo tiān hè辽天鹤
- tiān bù jué rén天不绝人
- mó tiān魔天
- kào tiān tián靠天田
- tān tiān贪天