词典挺缓
挺缓
词语解释
挺缓[ tǐng huǎn ]
⒈ 宽缓;缓解。
引证解释
⒈ 宽缓;缓解。
引《后汉书·臧宫传》:“宜小挺缓,令得逃亡。”
李贤 注:“挺,解也。”
相关词语
- sēn tǐng森挺
- shēn tǐng身挺
- róu huǎn柔缓
- shàng dé huǎn xíng尚德缓刑
- liáo huǎn辽缓
- gū tǐng孤挺
- níng huǎn凝缓
- yí huǎn jiù jí移缓就急
- huǎn liú缓留
- qīng tǐng tǐng青挺挺
- shòu tǐng兽挺
- tǐng lù zǒu xiǎn挺鹿走险
- tǐng shēn dú chū挺身独出
- huǎn jí xiāng jì缓急相济
- qīng qiú huǎn pèi轻裘缓辔
- tǐng zhuó挺卓
- jiǎn huǎn謇缓
- jīn huǎn矜缓
- jiǎn huǎn简缓
- juān huǎn蠲缓
- xián bù róng huǎn闲不容缓
- huǎn shī缓师
- huǎn gē缓歌
- huǎn bù dāng chē缓步当车
- tǐng yāo zǐ挺腰子
- gāng tǐng刚挺
- píng bō huǎn jìn平波缓进
- jìng huǎn静缓
- tǐng mào挺茂
- huǎn jìn缓劲