词典厅堂
厅堂
词语解释
厅堂[ tīng táng ]
⒈ 用于聚会、待客等的宽敞房间。
英main hall of building; hall;
引证解释
⒈ 堂屋。
引《魏书·杨播传》:“兄弟旦则聚於厅堂,终日相对。”
《西游记》第七十回:“你看他偏是路熟,转过角门,穿过厅堂。”
国语辞典
厅堂[ tīng táng ]
⒈ 大厅。
引《魏书·卷五八·杨播传》:「兄弟旦则聚于厅堂,终日相对,未曾入内。」
《初刻拍案惊奇·卷一》:「门内大天井,上面一所大厅堂。」
相关词语
- yù táng tǐ玉堂体
- qì táng zhàng弃堂帐
- lí táng离堂
- hú dié tīng蝴蝶厅
- lián yuǎn táng gāo廉远堂高
- dōng táng mèng东堂梦
- jī qiú táng gòu箕裘堂构
- guò táng wū过堂屋
- táng fēng堂封
- wài táng外堂
- bǐng táng禀堂
- guò mǎ tīng过马厅
- jì niàn táng纪念堂
- shì táng室堂
- táng gāo lián yuǎn堂高廉远
- miào táng bēi庙堂碑
- dōng táng cè东堂策
- kōng míng táng dié空名堂牒
- zhōng shū táng中书堂
- nǚ péi táng女陪堂
- táng tóu hé shàng堂头和尚
- táng sī堂司
- yán gōng táng盐公堂
- lǜ yě táng緑野堂
- táng chú堂除
- xiàng gōng táng zǐ相公堂子
- yǎng táng养堂
- táng tóu shǒu zuò堂头首座
- sēng táng僧堂
- táng chàng堂唱