词典听诊
听诊
词语解释
听诊[ tīng zhěn ]
⒈ 用听诊法检查;听取器官(如肺或心脏)内发出的声音作为诊断和治疗的辅助的行为,此项检查可由使用听诊器或直接贴耳于身体而进行。
英auscultate; auscultation;
引证解释
⒈ 诊断病情的一种方法。用耳朵或听诊器来听心、肺等内脏器官的声音,以便进行诊断。
国语辞典
听诊[ tīng zhěn ]
⒈ 一种医疗诊察的方法。用耳朵或听诊器来听取心、肺等内脏器官的搏动及呼吸声音,以诊断是否异常。
相关词语
- qīng ěr ér tīng倾耳而听
- tīng tiān wěi mìng听天委命
- wèn tīng问听
- xùn tīng讯听
- tīng yǔn听允
- kuī tīng窥听
- piān tīng piān yán偏听偏言
- yán tīng jì yòng言听计用
- shí tīng时听
- chá tīng察听
- qiū tīng秋听
- bù tīng shǒu不听手
- jí zhěn集诊
- móu tīng jì xíng谋听计行
- gé bì tīng huà隔壁听话
- chén tīng宸听
- sǒng dòng tīng wén耸动听闻
- tīng cháo jī听朝鸡
- zhù tīng qì助听器
- yǐn tīng隐听
- shù shǒu tīng mìng束手听命
- dào tīng道听
- mí huò shì tīng迷惑视听
- chuí lián tīng jué垂帘听决
- rèn tīng任听
- tīng shuō tīng dào听说听道
- shōu shì fǎn tīng收视返听
- mǎn tīng满听
- chún tīng醇听
- tiān gāo tīng yuǎn天高听远