词典童龀
童龀
词语解释
童龀[ tóng chèn ]
⒈ 幼小;童年。
⒉ 指小儿。
引证解释
⒈ 幼小;童年。
引《后汉书·皇后纪下·安思阎皇后》:“显 景 诸子年皆童齔,并为黄门侍郎。”
《旧唐书·裴休传》:“休 志操坚正,童齔时,兄弟同学於济源别墅。”
王闿运 《郭新楷传》:“童齔颖异,数岁丧父,孤居 长沙。”
⒉ 指小儿。
引《北史·韩麒麟传》:“假令一处弹筝、吹笛,缓舞长歌;一处严师苦训,诵诗讲礼,宣令童齔,任意所从。”
《隋书·食货志》:“於是譎诡赋税,异端俱起,赋及童齔,算至船车。”
相关词语
- sān chǐ tóng méng三尺童蒙
- xiān tóng xiān nǚ仙童仙女
- gēng tóng耕童
- què lǎo hái tóng却老还童
- jiǎo tóng zhī gē狡童之歌
- bǎng tóng榜童
- mí tóng迷童
- sān chǐ tóng zǐ三尺童子
- huǐ chèn毁龀
- shén jī tóng神鸡童
- chōng tóng冲童
- chǐ huō tóu tóng尺豁头童
- xuě shān tóng zǐ雪山童子
- ér tóng wén xué儿童文学
- jīn tóng津童
- péng tóng搒童
- huáng tóng bái diān黄童白颠
- nòng tóng弄童
- kāi jūn tóng开君童
- rèn shèng tóng任圣童
- gē tóng歌童
- nài tóng ér耐童儿
- fǎn lǎo chéng tóng反老成童
- tóng zǐ kē童子科
- tóng ái童騃
- chèn chǐ龀齿
- pú tóng仆童
- sān jiǎo tóng三角童
- tóng zǐ láng童子郎
- fǎn lǎo huán tóng反老还童