词典通习
通习
词语解释
通习[ tōng xí ]
⒈ 贯通熟悉;普遍地研习。
⒉ 普遍的习气。
引证解释
⒈ 贯通熟悉;普遍地研习。
引《汉书·哀帝纪》:“上令诵《诗》,通习能説。”
唐 韩愈 《师说》:“六艺经传,皆通习之。”
宋 叶适 《京西运判方公神道碑》:“公学极原本,有书以来,无不通习。”
曹禺 等《胆剑篇》第三幕:“方才那个老人,正是此地的乡贤,他通习六艺,是个有学问的庶民。”
⒉ 普遍的习气。
引郭沫若 《李白与杜甫·杜甫的功名欲望》:“以诗文求有权位者荐举(‘干谒’),是 唐 代士子的通习,倒不能以此苛责 杜甫。”
郭沫若 《<十批判书>后记》:“就和当时对于科学思想仅其一知半解的学者们的通习一样,隐隐引以为夸耀。”
相关词语
- dǎo cháng xí gù蹈常习故
- sì tōng wǔ dá四通五达
- tōng zūn通尊
- tōng yōu gòng huàn通忧共患
- fēng chéng huà xí风成化习
- jù tōng kē剧通科
- pǐ xí癖习
- fēng tōng dào huì风通道会
- shuò xué tōng rú硕学通儒
- tōng fēng shè bèi通风设备
- liù chǎng tōng tóu六场通头
- tōng rú shuò xué通儒硕学
- tōng wū通屋
- léi shì tōng hǎo累世通好
- dá tōng达通
- tōng lǜ通律
- mó xí模习
- tōng tuō bù jū通脱不拘
- tōng jīn dá gǔ通今达古
- gōu tōng钩通
- tōng xī dài通犀带
- tōng tiān sǔn通天笋
- dèng tōng shān邓通山
- tōng shēn通深
- tōng yí通移
- tōng xiè通谢
- tōng shí dá wù通时达务
- tōng zhǔn通准
- tōng yōu bó shì通幽博士
- tōng rú dá shí通儒达识