词典乡壤
乡壤
词语解释
乡壤[ xiāng rǎng ]
⒈ 乡土;家乡。
⒉ 指地方。
引证解释
⒈ 乡土;家乡。
引《陈书·章昭达传论》:“昭达 与 世祖 乡壤惟旧,义等 邓 萧。”
⒉ 指地方。
引贾植芳 《人的悲哀》:“他出身于荒僻的乡壤和穷困的家庭。”
相关词语
- yǔ yún xiāng雨云乡
- qú rǎng衢壤
- rú xiāng儒乡
- tā xiāng yì xiàn他乡异县
- qīng xiāng倾乡
- wú hé xiāng无何乡
- shé xiāng hǔ luò蛇乡虎落
- tǔ rǎng jiāo tǐ土壤胶体
- qí lù tā xiāng歧路他乡
- xiāng fū乡夫
- xiāng nián乡年
- bāng xiāng邦乡
- qián rǎng潜壤
- yì jǐn guò xiāng衣锦过乡
- xiāng shū shǒu乡书手
- xiāng tǔ zhì乡土志
- sī dì xiāng思帝乡
- fēng rǎng封壤
- pín xiāng贫乡
- qiū rǎng丘壤
- dá xiāng达乡
- qióng quán xiǔ rǎng穷泉朽壤
- tí míng xiāng huì题名乡会
- huí xiāng ǒu shū回乡偶书
- qì rǎng弃壤
- xiāng bèi乡背
- xiāng shù乡术
- shí xiāng hòu石乡侯
- xiāng bǎo乡保
- xiāng dài fū乡大夫