词典萧爽
萧爽
词语解释
萧爽[ xiāo shuǎng ]
⒈ 清净闲适。
⒉ 凉爽;凄清。
⒊ 萧洒自然。
⒋ 犹萧飒。风吹树木的声音。
引证解释
⒈ 清净闲适。
引唐 雍陶 《和刘补阙秋园寓兴》之四:“人来多爱此,萧爽似仙家。”
金 元好问 《少林》诗:“云林入清深,禪房坐萧爽。”
清 汪懋麟 《早过南坞》诗:“东华满尘垢,萧爽是城西。”
⒉ 凉爽;凄清。
引宋 陆游 《感秋》诗:“秋堂露气清,萧爽入毛骨。”
元 刘祁 《游西山记》:“见白云数缕出东山,延布南岭上,状如飞龙蜿蜒,山中露气萧爽。”
明 李东阳 《谢谢方石惠石棋子》诗:“空堂无人石枰响,病骨先秋觉萧爽。”
⒊ 萧洒自然。
引宋 周密 《图画碑帖续钞》:“伯时 为 米芾 作《山阴图》,精神萧爽,令人顾接不暇。”
清 吴骞 《拜经楼诗话》卷一:“诗极萧爽,或传 吕纯阳 所作。”
⒋ 犹萧飒。风吹树木的声音。
引三国 魏 阮籍 《首阳山赋》:“树丛茂以倾倚兮,纷萧爽而扬音。”
相关词语
- qún shuǎng羣爽
- shuǎng hào爽号
- shì zài xiāo qiáng事在萧墙
- kǎi shuǎng闿爽
- shuǎng liè爽烈
- xiān háo wú shuǎng纤毫无爽
- shuǎng kǎi爽恺
- xìn qǐ xiāo qiáng衅起萧墙
- shuǎng xìn爽信
- chōng shuǎng冲爽
- shuǎng liàng爽亮
- shuǎng liàn爽练
- xiāo qiáng huò qǐ萧墙祸起
- xiāo chǔ nǚ萧楚女
- shuǎng dāng爽当
- jiāo xiāo焦萧
- fēng yǔ xiāo tiáo风雨萧条
- bù shuǎng lèi shǔ不爽累黍
- shuǎng wèi爽味
- shuǎng xīn huō mù爽心豁目
- xiāo yǒng tiě lù萧甬铁路
- xuě shuǎng zǐ雪爽子
- líng shuǎng灵爽
- kǒu shuǎng口爽
- jiàn shuǎng健爽
- sǎ shuǎng洒爽
- piāo xiāo彯萧
- huá shuǎng滑爽
- shuǎng shāng爽伤
- jìng shuǎng竞爽