词典宣使
宣使
词语解释
宣使[ xuān shǐ ]
⒈ 宣抚使的省称。唐玄宗时始置。派朝臣巡视灾害地区,亦称宣慰安抚使。
⒉ 宫中专司宣召的内监。
引证解释
⒈ 宣抚使的省称。 唐玄宗 时始置。派朝臣巡视灾害地区,亦称宣慰安抚使。
引唐 韩愈 《送陆歙州诗序》:“当今赋出於天下, 江 南居十九,宣使之所察, 歙 为富州。”
唐 元稹 《唐赠太子少保崔公墓志铭》:“是岁,前逋负尽入焉,宣使骇异之。”
⒉ 宫中专司宣召的内监。
引前蜀 花蕊夫人 《宫词》之五十:“圣人正在宫中饮,宣使池头旋折花。”
明 刘基 《有感》诗:“紫薇门下逢宣使,新向 湖州 召画工。”
相关词语
- yì shǐ méi huā驿使梅花
- xuān zhe宣着
- yūn yūn shǐ氲氲使
- kàn fēng shǐ fān看风使帆
- shǐ jiǔ mà zuò使酒骂座
- wū tái shǐ jūn乌台使君
- guān shǐ fù rén官使妇人
- xuān yǎn宣演
- xuān zuò宣坐
- sàn shǐ散使
- àn lǐ shǐ jìn暗里使劲
- qīng dào shǐ清道使
- yùn shǐ运使
- bù kě yán xuān不可言宣
- bù xuān布宣
- xuān yā宣押
- shǐ xián rèn néng使贤任能
- kuáng fù shǐ狂副使
- jǔ xián shǐ néng举贤使能
- guǎn shǐ馆使
- kōng míng xuān tóu空名宣头
- shùn fēng shǐ fān顺风使帆
- xuān zhèn宣振
- shǐ liào suǒ jí使料所及
- shǐ dī zuǐ使低嘴
- xuān chuán duì宣传队
- jǐn chéng shǐ锦城使
- kàn fēng shǐ chuán看风使船
- shǐ fú使符
- huí tú shǐ回图使