词典阳吹
阳吹
词语解释
阳吹[ yáng chuī ]
⒈ 指春风。
引证解释
⒈ 指春风。
引唐 宋之问 《军中人日登高赠房明府》诗:“幽郊昨夜阴风断,顿觉朝来阳吹暖。”
相关词语
- sōng yáng shēng嵩阳笙
- ēn shēn wèi yáng恩深渭阳
- qū yáng区阳
- chuī niú pāi mǎ吹牛拍马
- lǔ yáng huí rì鲁阳回日
- chuī hún吹魂
- yáng tǐ阳体
- yíng yáng zǐ迎阳子
- yǒu jiǎo yáng chūn有脚阳春
- yáng hàn阳熯
- luò yáng é雒阳鹅
- diào yīn yáng调阴阳
- yáng jiǔ bǎi liù阳九百六
- chuī gòu suǒ bān吹垢索瘢
- lǔ yáng huī gē鲁阳麾戈
- xún yáng tián浔阳田
- gǔ yáng毂阳
- tài yáng néng太阳能
- wáng yáng dào王阳道
- chuī xū tū yǎn吹须突眼
- shòu yáng gōng zhǔ寿阳公主
- lóng yáng hèn龙阳恨
- liǎn gǔ chuí hún敛骨吹魂
- chuī máo suǒ bān吹毛索瘢
- yáng jiǎo阳筊
- yáng zhèng阳政
- chuī chuī pāi pāi吹吹拍拍
- héng yáng shì衡阳市
- shěn yáng shì沈阳市
- chuī tán gē wǔ吹弹歌舞