词典哑钟
哑钟
词语解释
哑钟[ yǎ zhōng ]
⒈ 指因未能调试而弃置的古乐钟。
⒉ 喻指蕴藏的才识。
引证解释
⒈ 指因未能调试而弃置的古乐钟。
引《旧唐书·张文收传》:“太乐有古钟十二,近代惟用其七,餘有五,俗号哑钟,莫能通者。”
明 王鏊 《震泽长语·音律》:“十二律中,唯用七声,其餘五调,谓之哑钟,不用也。”
⒉ 喻指蕴藏的才识。
引唐 黄滔 《上赵起居启》:“若不仰投门舘,虔佇发扬,则永携疑玉以汍澜,长伴哑钟而泯默。”
相关词语
- dǐng zhōng鼎钟
- chuán líng zhōng传令钟
- jǔ tíng kòu zhōng举莛扣钟
- yǐ tíng kòu zhōng以莛叩钟
- diào zhōng调钟
- huáng zhōng huǐ黄钟毁
- yǐ tíng kòu zhōng以莛扣钟
- yǎ zǐ zuò mèng哑子做梦
- qì shā zhōng kuí气杀钟馗
- gū zhōng姑钟
- qiú zhōng裘钟
- jǐng yè zhōng警夜钟
- wǎn zhōng晩钟
- jiǎng shí zhōng讲时钟
- yǎ zǐ xún mèng哑子寻梦
- mǔ zhōng母钟
- wǔ yè zhōng午夜钟
- sāi ěr dào zhōng塞耳盗钟
- míng zhōng gé鸣钟阁
- zhōng rǔ dòng钟乳洞
- jīn zhōng禁钟
- jǐng yáng zhōng景阳钟
- zhōng dài钟带
- yí zhōng仪钟
- yī shí jǐ zhōng一石几钟
- liáo dǎo lóng zhōng潦倒龙钟
- zhōng qì钟气
- míng zhōng shí dǐng鸣钟食鼎
- yǎ zǐ tuō mèng哑子托梦
- yǎ yáng sēng哑羊僧