词典源津
源津
词语解释
源津[ yuán jīn ]
⒈ 犹源流,本末。
引证解释
⒈ 犹源流,本末。
引唐 杜甫 《敬寄族弟唐十八使君》诗:“圣贤冠史籍,枝派罗源津。”
相关词语
- bié yuán别源
- yuán qīng liú qīng源清流清
- qiān niú jīn牵牛津
- dù bì qīng yuán杜弊清源
- lù xīn yuán陆心源
- lóng jīn nǚ龙津女
- tiān jīn dà xué天津大学
- lóng jīn qiáo龙津桥
- jīn qú津衢
- jīn lì津吏
- jīn jì津漈
- jīn diàn津垫
- jīng jīn惊津
- táo yuán kè桃源客
- zhèng běn chéng yuán正本澄源
- kòu yuán tuī wěi叩源推委
- xǐ jīn jīn喜津津
- jīn mén tíng津门亭
- jīn bù津步
- qián yuán潜源
- jīn háng津航
- jīn zú津卒
- chéng yuán zhèng běn澄源正本
- jīn shuì津税
- wú qīng yuán吴清源
- jīn tóng津童
- píng jīn dǐ平津邸
- jīn pū津铺
- shī yǒu yuān yuán师友渊源
- qióng yuán tuī běn穷源推本