词典终场
终场
词语解释
终场[ zhōng chǎng ]
⒈ 演出或球赛结束。
例终场谢幕。
英end of a performance;
⒉ 旧时指分场考试的最后一场。
英final session in an examination;
⒊ 泛指事情结局终了。
英end;
引证解释
⒈ 科举时代考试分数场,最后一场称为终场。
引《宋史·选举志一》:“开宝 三年,詔礼部閲贡士及十五举尝终场者,得一百六人,赐本科出身。”
《续资治通鉴·宋高宗绍兴二年》:“汝无力老奴婢,胡为应试……姑听终场,倘有所犯,必杀毋赦。”
⒉ 泛指事情结局。
国语辞典
终场[ zhōng cháng ]
⒈ 结束。
例如:「终场前一分钟,我方攻进一球,后来居上,赢得冠军。」
反开场
⒉ 古代指科举考试的最后一场考试。
引《宋史·卷一五五·选举志一》:「开宝三年,诏礼部阅贡士及十五举尝终场者,得一百六人,赐本科出身。」
相关词语
- xuán chǎng玄场
- liù chǎng tōng tóu六场通头
- shè chǎng社场
- chǎng guī场规
- biàn chǎng变场
- chǎng shì场事
- shí bù zhōng wèi食不终味
- gū zhōng孤终
- chǎng sī场私
- jiǎng cháng讲场
- yì chǎng议场
- hù zhōng bù huǐ怙终不悔
- jǐn zhōng rú shǐ谨终如始
- zhōng shēn zhī yōu终身之忧
- dòu chǎng斗场
- cóng yī yǐ zhōng从一以终
- wù chǎng误场
- lì chǎng bù wěn立场不稳
- dǔ zhōng笃终
- gào zhōng yǎng告终养
- shì chǎng tiáo jié市场调节
- diào cháng吊场
- xià chǎng shī下场诗
- xiōng zhōng xì mò凶终隙末
- lù lù zhōng shēn碌碌终身
- pí chǎng miào皮场庙
- bié chǎng huā别场花
- chū chǎng初场
- shī chǎng诗场
- lā chǎng zi拉场子