词典仲春
仲春
词语解释
仲春[ zhòng chūn ]
⒈ 春季中期,指阴历二月。
英second month of spring;
引证解释
⒈ 春季的第二个月,即农历二月。因处春季之中,故称。
引《书·尧典》:“日中星鸟,以殷仲春。”
晋 陶潜 《拟古》诗之三:“仲春遘时雨,始雷发东隅。”
《初学记》卷三引 南朝 梁元帝 《纂要》:“二月仲春,亦曰仲阳。”
《京本通俗小说·碾玉观音》:“这首词説仲春景致,原来不如 黄夫人 做着《季春词》又好。”
《儿女英雄传》第二四回:“匆匆的忙过正月,到了仲春,春昼初长。”
周克芹 《勿忘草》三:“仲春时节,山花烂漫。”
国语辞典
仲春[ zhòng chūn ]
⒈ 春季的第二个月,即阴历二月。
引《文选·张衡·归田赋》:「于是仲春令月,时和气清。」
南朝宋·谢灵运〈酬从弟惠连〉诗:「暮春虽未交,仲春善游遨。」
近二月
相关词语
- zhòng liáng shì仲梁氏
- chūn wū春乌
- mǎn liǎn chūn fēng满脸春风
- yǒu jiǎo yáng chūn有脚阳春
- fǎng chūn访春
- qīng chūn kè青春客
- yù hóng chūn玉红春
- mǎ ěr chūn fēng马耳春风
- cán chūn残春
- páng chūn旁春
- xiǎo chéng zhī chūn小城之春
- yóu chūn tú游春图
- gù zhòng yí顾仲彝
- là yǐ chūn蜡蚁春
- yān chūn烟春
- huáng chūn míng黄春明
- chǐ yá chūn sè齿牙春色
- chūn cán chōu sī春蚕抽丝
- chūn liú春骝
- xiāng bó zhòng相伯仲
- lòu xiè chūn guāng漏洩春光
- chūn qiū kē春秋科
- jīn zhòng huá金仲华
- xiàn chūn线春
- lán tíng chūn兰亭春
- qū mǐ chūn曲米春
- zhe shǒu shēng chūn着手生春
- mǎn miàn hán chūn满面含春
- hóng chūn红春
- zhāng chūn qiáo张春桥