词典自讨
自讨
词语解释
自讨[ zì tǎo ]
⒈ 自我责罚;自请处分。
⒉ 自招;自惹。
引证解释
⒈ 自我责罚;自请处分。
引《左传·僖公三十三年》:“先軫 曰:‘匹夫逞志於君而无讨,敢不自讨乎?’”
⒉ 自招;自惹。
例如:自讨没趣。
相关词语
- jiǎn è zì fù謇谔自负
- yì qì zì dé意气自得
- fǎn cè zì ān反侧自安
- tǎo fú讨服
- tǎo diàn讨店
- qín zòng zì rú擒纵自如
- fā fèn zì xióng发愤自雄
- tǎo xī讨析
- shān mù zì kòu山木自寇
- jié shēn zì shǒu洁身自守
- rén zì wéi zhàn人自为战
- suǒ zì所自
- jǔ zhǐ zì ruò举止自若
- míng tǎo冥讨
- bù zhī zì liàng不知自量
- tǎo yì讨议
- tǎo lèi讨类
- zì xiāng jīng rǎo自相惊忧
- tǎo ráo tóu讨饶头
- gēng zì更自
- dù mén zì shǒu杜门自守
- xǐ xīn zì xīn洗心自新
- shàng gù zì尚故自
- bì gé zì zé闭阁自责
- gāng biǎn zì yòng刚褊自用
- chà kān zì wèi差堪自慰
- zì chū jī zhóu自出机轴
- gāo zì biāo shù高自标树
- gōng chén zì jū功臣自居
- tǎo luàn讨乱